Giải đấu 2 năm sau đó, VCK U23 châu Á 2020 tại Thái Lan, chúng ta thất bại toàn tập. Mặc cho lúc này, các ĐTQG Việt Nam của ông Park đã vô địch Đông Nam Á, vào tới bán kết ASIAD 2018, tứ kết Asian Cup 2019… Nhưng tại giải đấu U23 châu Á lần thứ 4 được tổ chức trong 5 năm, chúng ta đã bị loại ngay sau vòng bảng, dù với tư cách đương kim á quân. Nó nói lên điều gì? Bóng đá trẻ là thiếu ổn định. Và ngoài ra, đội bóng dưới thời ông Park, đã không còn giữ được yếu tố bất ngờ nữa. Về năng lực cạnh tranh, chúng ta vẫn có thể kiếm được suất dự VCK U23 châu Á vào năm sau 2022, với sự chuẩn bị khá chỉnh chu. Bóng đá Việt Nam sau tất cả những gì đã diễn ra, với HLV Park Hang Seo và cộng sự, đang có sự ổn định nhất định về biểu đồ thành tích và năng lực cạnh tranh cấp độ đội tuyển. Nhưng, cạnh tranh ngôi thứ một cách sòng phẳng với các nền bóng đá hàng đầu, thì hơi khó. HLV Park Hang Seo đã làm được 2 điều mà những người tiền nhiệm không làm được với bóng đá Việt Nam, ít nhất về mặt thành tích ở giải đấu chính thức. Đấy chính là chiếc HCV SEA Games 2019 và suất chơi bán kết ASIAD 2018. Nhưng cả 2 giải đấu này, đều thuộc chu kỳ của Đại hội Thể thao Đông Nam Á và bóng đá (nam) chỉ là một bộ môn thuộc Đại hội. Nếu so với bóng đá nữ đã hơn một lần tiệm cận FIFA World Cup, thì chưa chắc bằng. Tất nhiên, cũng tựa như U23 châu Á ở Thường Châu 2018, nó dành cho bóng đá trẻ.